Sunday, October 30, 2016

Mỗi người mang một con Quái trên lưng


Nguyên văn:

Chacun sa Chimère

Sous un grand ciel gris, dans une grande plaine poudreuse, sans chemins, sans gazon, sans un chardon, sans une ortie, je rencontrai plusieurs hommes qui marchaient courbés.

Chacun d'eux portait sur son dos une énorme Chimère, aussi lourde qu'un sac de farine ou de charbon, ou le fourniment d'un fantassin romain.

Mais la monstrueuse bête n'était pas un poids inerte ; au contraire, elle enveloppait et opprimait l'homme de ses muscles élastiques et puissants ; elle s'agrafait avec ses deux vastes griffes à la poitrine de sa monture ; et sa tête fabuleuse surmontait le front de l'homme, comme un de ces casques horribles par lesquels les anciens guerriers espéraient ajouter à la terreur de l'ennemi.

Je questionnai l'un de ces hommes, et je lui demandai où ils allaient ainsi. Il me répondit qu'il n'en savait rien, ni lui, ni les autres ; mais qu'évidemment ils allaient quelque part, puisqu'ils étaient poussés par un invincible besoin de marcher.

Chose curieuse à noter : aucun de ces voyageurs n'avait l'air irrité contre la bête féroce suspendue à son cou et collée à son dos ; on eût dit qu'il la considérait comme faisant partie de lui-même. Tous ces visages fatigués et sérieux ne témoignaient d'aucun désespoir ; sous la coupole spleenétique du ciel, les pieds plongés dans la poussière d'un sol aussi désolé que ce ciel, ils cheminaient avec la physionomie résignée de ceux qui sont condamnés à espérer toujours.

Et le cortège passa à côté de moi et s'enfonça dans l'atmosphère de l'horizon, à l'endroit où la surface arrondie de la planète se dérobe à la curiosité du regard humain.

Et pendant quelques instants je m'obstinai à vouloir comprendre ce mystère ; mais bientôt l'irrésistible Indifférence s'abattit sur moi, et j'en fus plus lourdement accablé qu'ils ne l'étaient eux-mêmes par leurs écrasantes Chimères.


Bản dịch:

Mỗi người mang một con Quái trên lưng

Dưới một bầu trời mênh mông xám xịt, trên một cánh đồng bao la bụi tuyết, không đường lối, không cỏ xanh, chẳng gai góc, tôi gặp nhiều người còng lưng bước.

Mỗi một người trong bọn họ mang trên lưng mình một con Quái to tướng, nặng như một bao gạo hoặc một bịch than, hoặc như là cái bị đựng đồ lỉnh kỉnh của một bộ binh La Mã.

Nhưng con quái vật đâu chỉ là một khối nặng ù lì; trái lại, nó bao trùm và chèn ép người bằng những bắp thịt u nần dẻo dai lực lưỡng; nó lấy hai móng vuốt dài ngoằng vấu chặt vào ngực tấm thân đem làm đồ chuyên chở kia; và cái đầu quái đản của nó chất lên vừng trán con người, giống như một cái mũ trụ, trong những thứ mũ trụ khủng khiếp của những lính chiến thời xưa, những cái mũ trụ mà họ định dùng để làm tăng thêm nỗi hãi hùng nơi kẻ thù trước mặt.

Tôi hỏi một trong những người này, rằng họ đi đâu như vậy. Ông ta trả lời tôi ông chẳng biết gì hết, chính ông ta và những người khác cũng đều không biết gì hết; nhưng rõ ràng là họ đi đến một nơi nào đó, vì có một đòi hỏi không cưỡng lại được cứ thúc đẩy họ đi tới.

Hãy để ý điều lạ lùng này: không một người lữ hành nào có vẻ bứt rứt muốn chống lại con vật dữ tợn đang đeo lủng lẳng vào cổ và dán chặt trên lưng mình; người ta có cảm giác hình như mỗi người coi con vật kia như là một phần của chính mình. Tất cả những khuôn mặt mệt mỏi và nghiêm trọng này không hé ra một nỗi niềm tuyệt vọng nào cả; dưới vòm trời buồn bã, những bàn chân vùi trong cát bụi trên một mặt đất cũng hoang vu như bầu trời này, họ lần bước trên đường với vẻ mặt cam lòng chịu đựng của những kẻ bị kết án phải hi vọng mãi mãi.

Và đoàn người đi ngang bên tôi và chìm vào vừng khí quyển ở cuối chân trời,  nơi mà mặt tròn của trái đất vuột khỏi tầm mắt tò mò của con người.

Và trong vài khoảnh khắc tôi bướng bỉnh muốn hiểu được điều ẩn mật này; nhưng chẳng mấy chốc sự Dửng Dưng không cưỡng nổi đổ ập lên tôi, và tôi cảm thấy mình bị đè nặng còn hơn chính họ đang bị những con Quái vật kia đè bẹp trên lưng.







No comments:

Post a Comment